Lời giải dễ hiểu nhất mang đến câu hỏi “Nội dung, thẩm mỹ và nghệ thuật Người lái đò sông Đà” cùng với loài kiến thức tìm hiểu thêm là tài liệu rất hay và hữu dụng giúp chúng ta học sinh ôn tập với tích luỹ thêm kỹ năng bộ môn Ngữ văn 12
Trả lời câu hỏi: Nội dung, nghệ thuật và thẩm mỹ Người lái đò sông Đà
1. Cực hiếm nội dung
- Vẻ đẹp nhiều mẫu mã của con sông Đà hiện lên trong từng trang viết. Đó là vẻ rất đẹp của một dòng sông Đà hùng vĩ, hoang ngu với vẻ "hung bạo" với phần lớn thành vách, hút nước, trùng vây thạch trận. Đó còn là một vẻ rất đẹp của một dòng sông đã trữ tình, thơ mộng. Hai vẻ đẹp nhất tưởng chừng trái lập lại giao hội trong một dòng sông của quê hương Tây Bắc. Sự hài hòa và hợp lý trong cảnh thứ thiên nhiên đã tạo ra vẻ đẹp của chủ yếu núi rừng cùng vùng đất tây-bắc - vị trí địa đầu của Tổ quốc
- Đằng sau vẻ đẹp vạn vật thiên nhiên hùng vĩ, tráng lệ và trang nghiêm và thơ mông là hình tượng người lái xe đò sông Đà. Khi thiên nhiên đã được nâng lên đến mức mức thần thánh như thách thức con tín đồ thì ông lái đò đó là người chinh phục thiên nhiên thần thánh ấy. Hình mẫu nhân vật dụng ông lái hiện tại lên là một người nhân vật trên sông nước với kinh nghiệm dày dạn với tay đua ra hoa và đặc biệt quan trọng ông lái còn là 1 trong con tín đồ đời thường, vô danh. Khác hẳn với đa số nhân vật dụng trước biện pháp mạng của Nguyễn Tuân, ông lái đò có vẫn xuất hiện với tư phương pháp là con bạn tài hoa, a ma tơ nhưng không thể là con tín đồ của vượt khứ, trái lập với thực trên nữa mà ông lái là con tín đồ của hiện tại tại, tranh đấu với thiên nhiên, núi rừng để sinh tồn.
Bạn đang xem: Nội dung người lái đò sông đà
- Qua đó, ta cũng phiêu lưu tình yêu, sự yêu thích của Nguyễn Tuân trước vạn vật thiên nhiên và con bạn lao hễ ở miền tây bắc của Tổ quốc
2. Quý giá nghệ thuật
- ngôn ngữ sống động, tổng hòa hợp trên các vốn tri thức, vốn văn hóa truyền thống về các lĩnh vực không giống nhau trong đời sống, trường đoản cú hội họa, điển ảnh đến quân sự
- nghệ thuật viết tùy cây bút bậc thầy khiến con sông sẽ hung bạo, độc hiểm cũng bắt buộc hiện hình rõ rệt trên trang giấy của Nguyễn Tuân
Ngoài ra, những em thuộc Top giải mã trang bị thêm những kiến thức có lợi cho mình thông qua bài văn mẫu phân tích tác phẩm người điều khiển đò sông Đà nhé!
Bài văn mẫu phân tích tác phẩm người điều khiển đò sông Đà
1. đối chiếu bài người điều khiển đò sông Đà
Nguyễn Tuân là trong số những cây bút tiêu biểu vượt trội của văn xuôi hiện đại. Mỗi thành tích của ông là mỗi bài ca về cái đẹp của cuộc sống, của con người, với tứ tưởng, cảm xúc gắn bó với non sông quê hương. Bằng ngòi bút độc đáo, uyên bác, tài hoa, cùng lòng yêu thiên nhiên thâm thúy và những tò mò mới mẻ trong chuyến đi trải nghiệm thực tiễn ngược dòng Tây Bắc, Nguyễn Tuân đã viết yêu cầu những trang chữ ký đặc sắc, tái hiện tại một cách độc đáo vẻ rất đẹp kỳ vĩ, mộng mơ của sông Đà cũng tương tự thiên nhiên ngoạn mục núi rừng tây bắc qua tùy cây bút “Người lái đò sông Đà”. Thân thiên nhiên mênh mông rộng phệ của núi rừng Tây Bắc, nối bật lên là hình hình ảnh người lái đò sông Đà can trường, dũng cảm, độc hành đưa con đò mưu sinh võ thuật với dòng sông Đà.
Tuỳ cây viết “Người lái đò Sông Đà được trích trường đoản cú tập “Sông Đà” được biến đổi năm 1960, là thành nghệ thuật xinh tươi mà Nguyễn Tuân sẽ thu hoạch được vào chuyến đi cực khổ và hào khởi tới miền Tây Vắc rộng lớn lớn, hun hút của Tổ Quốc không chỉ để thỏa mãn tìm mọi miền đất lãn mà đa phần để tra cứu kiếm chất vàng của vạn vật thiên nhiên cùng “thứ quà mười sẽ qua demo lửa” ở vai trung phong hồn của những con người lao động địa điểm đây.

“Người lái đò sông Đà” là 1 tuỳ cây viết viết về thiên nhiên và con bạn lao đụng vùng Tây Bắc. Trông rất nổi bật giữa thiên nhiên núi rừng tây-bắc là hình ảnh con người, hình ảnh người lái đò cần sử dụng cảm, can trường. Với phong cách nghệ thuật rất đặc biệt của mình, khai quật mọi vụ việc dưới bé mắt nghệ thuật, đối với Nguyễn tuân, khi đó, lái đò là 1 nghệ thuật và người điều khiển đò là một trong người nghệ sĩ.
Người lái đò bên trên sông đà trong tác phẩm là một trong ông lão đang hơn 70 tuổi cùng đã lái đò trên mẫu sông đà này vẫn hơn 15 năm. Có lẽ rằng chính vày ông vẫn dành đa phần thời gian của của bản thân mình cho nghề lái đò trên sông nước mà bản thân ông đang trở thành một người lái đò lão luyện “Trên mẫu sông Đà, ông xuôi, ông ngược rộng một trăm lần rồi chỉnh tay giữ lái độ sáu chục lần…”.
Nhân vật người lái đò là 1 con tín đồ từng trải, hiểu biết, cực kỳ thành nhuần nhuyễn trong nghề lái đò, và đã dành đến trình độ “bằng biện pháp lấy mắt cùng nhớ tinh tế như đóng góp đanh vào lòng đất tất cả những luồng nước của tất cả những bé thác hiểm trở”. Không tạm dừng ở đó, Nguyễn Tuân liên tục bày tỏ sự khâm phục của bản thân đối với ông: “Sông Đà, với ông lái đò ấy, như 1 trường thiên hero ca cơ mà ông vẫn thuộc tới mức những lốt chấm than, chấm câu với cả phần nhiều đoạn xuống dòng”.
Thật là 1 trong những cách so sánh “rất văn chương” đầy thú vui và mang đậm phong thái nghệ thuật của Nguyễn tuân. Hình ảnh người lái đò cùng với “cái đầu bội bạc quắc thước ấy bỏ lên một toàn thân cao khổng lồ gọn sệt như hóa học sừng, hóa học mùn” và các cánh tay vẫn luôn là cánh tay của một “chàng trai”, “trẻ tráng quá”.
Ông sẽ đứng trước những thử thách của dòng sông Đà với gia thế của thiên nhiên khắc nghiệt như những bãi đá gớm gớm, hồ hết cạm bả đầy ghê hoàng: khúc sông lượn, thấy sóng bọt bong bóng đã white xóa của một chân trời đá. Đá tại đây từ ngàn năm vẫn phục kích hết trong tim sông, ngoài ra mỗi lần bao gồm chiếc thuyền nào lộ diện ở quảng ầm ầm nhưng quạnh hiu này, các lần có cái nào nhỡ vào mặt đường ngoặt sóng là một số hòn bèn nhổm cả dậy nhằm vồ lấy thuyền”.
Và một mình một thuyền, ông sẽ giao chiến như một dũng sĩ: “… hai tay giữ lại mái chèo không bị hất lên khỏi sóng trận địa phóng thẳng vào mình. Khía cạnh nước hò hét vang dậy xung quanh mình, ùa vào mà bẻ gãy cán chèo, võ khí trên cánh tay mình”, với sóng nước “thúc vào gối bụng cùng hông thuyền.
Có lúc bọn chúng đội cả thuyền lên. Nước bám lấy thuyền như đô đồ dùng túm thắt sống lưng ông đò đòi lật ngửa mình ra giữa trận nước vang trời thanh la não bạt”. Có lúc tưởng như ông lái đò bị thừa nhận chìm dưới loại sông… Từng chi tiết được tác giả mô tả chân thực và hãng apple bạo cho biết sự kinh hoàng ghê tởm của dòng thác so với con bạn và chỉ việc lóa mắt, lỡ tay một ít là buộc phải trả giá bởi sinh mạng của mình.
Nhưng dũng cảm và anh dũng chưa đủ, cơ mà cái đặc biệt hơn là tài nghệ của fan cầm lái để lái con đò đến cả điêu luyện cùng nghệ thuật. Đối với người sáng tác Nguyễn Tuân, người lái xe đò đó là một fan nghệ sĩ.
Tác giả đã so sánh người lái đò sông Đà với người điều khiển xe lao xuống dốc đèo mặc dù rất nguy hiểm nhưng người điều khiển xe còn tồn tại phanh chân, phanh tay, có tiến lên, lùi lại “còn như mẫu thuyền mà lại lao xuống thác thì chả bao gồm cái phanh như thế nào cả, chỉ bao gồm lao đi chứ không lùi lại, ko lao trúng tim luồng nước thì thuyền xoay ngang nhưng ụp, chứ không có mùi gì cả…”.
Rồi lại vẫn bằng cách thức so sánh, tuy vậy với những hình hình ảnh rất apple bạo, người sáng tác đã tả sông Đà thiên biến vạn hóa, mỗi vị trí như có một cái bẫy gian nguy riêng, yên cầu người lái đò phải gồm một bí quyết ứng phó riêng. Gồm chỗ thì nước sông “reo lên như đun sôi một trăm độ mong muốn hất tung cả một chiếc thuyền đang đề xuất đóng vào một cái nắp nóng nước vẫn sôi khổng lồ”. “Có luồng nước đi lầm vào thì chết ngay”.
Lại bao hàm “hút nước” xoáy sâu như lòng giếng “cái hút nó hút xuống, thuyền trồng ngay lập tức cây chuối ngược rồi vụt trở thành đi”…Thật là một trong những dòng sông đầy hiểm trở, và gian truân cho bé người. Ráng nhưng, “người lái đò cầm nén lốt thương, nhị chân vẫn kẹp chặt lấy loại cuống lái.. ”. Mặc dù mặt “méo bệch đi” vì các đòn đánh hiểm, “nhưng trên cái thuyền sáu bơi chèo, vẫn nghe rõ tiếng lãnh đạo ngắn gọn gàng tỉnh táo khuyết của người cầm lái”…
Qua cách diễn tả đến tột cùng với sự dữ dội của bé sông, Nguyễn Tuân đã ca tụng sự dũng cảm, tài trí của con người, mệnh danh sự thắng lợi vĩ đại của ông lái đò, vẫn vượt bao thác ghềnh, sóng khổng lồ gió cả đưa bé đò về cho bến bình yên, không hẳn chỉ một lần, mà hàng nghìn lần, xuyên suốt 15 năm làm người lái xe thuyền thừa sông Đà.
Cuộc đọ sức thân thiên nhiên dữ dội và con người nhỏ bé, trong cuộc chiến đó, con người đã chiến thắng; trở về cuộc sống đời thường thanh bình: “Sông nước lại thanh bình. Đêm ấy công ty đò đốt lửa vào hang đá, nướng ống cơm trắng lam…”
Từ đây, cảm giác lãng mạn đậm đà trong trắng lan tỏa trong từng câu văn tả thực, khiến cho đoạn văn một sức hấp dẫn không thể cưỡng nổi. Với tác giả, vạn vật thiên nhiên là hóa học vàng của tây bắc còn con fan là hóa học vàng mười đang qua demo lửa. Trong suy xét của Nguyễn Tuân, con siêu mẫu hơn vớ cả, quý rộng tất cả.
“Người lái đò sông Đà” là một áng văn đẹp được làm nên tự tình yêu giang sơn say đắm, khẩn thiết của một bé người ao ước dùng văn hoa để mệnh danh vẻ đẹp vừa kì vĩ hào hùng, vừa trữ tình, thơ mộng của thiên nhân cùng nhất là con người lao động bình dân ở miền Tây Bắc. Hình ảnh người lái đò sông Đã là tiêu biểu vượt trội cho con bạn lao cồn vùng Tây Bắc, dũng cảm, gan dạ, quật cường, luôn kiên trì cùng hết mình với công việc. Rất nổi bật nền trên thiên nhiên mênh mông hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc đó là con bạn lao động vị trí đây.
Nguyễn Tuân là 1 nhà văn tài bố và uyên bác. Trước cách mạng tháng 8, ông đi tìm vẻ đẹp mắt của “một thời vang bong”. Sau biện pháp mạng tháng 8, ta nhận biết diện mạo của một bên văn Nguyễn Tuân new mẻ, khát khao được hoà nhập với đất nước và cuộc đời. Ông tới miền tây-bắc rộng lớn, xa xôi không những để thoả mãn mẫu thú tìm tới miền đất lạ mang lại thoả niềm mơ ước “Xê dịch” mà đa số để tìm kiếm kiếm chất vàng của thiên nhiên và ở trung tâm hồn của fan lao động, đại chiến trên miền núi sông hùng vĩ cùng thơ mộng đó. “Người lái đò sông Đà” là một áng văn trong tập tuỳ cây viết sông Đà (1960). Vào tác phẩm, hình tượng con sông Đà hiện tại lên khôn cùng hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng tương đối trữ tình và lãng mạn.
Cảnh đá bờ sông “Dựng vách thành”, phía thượng nguồn “chẹt lòng sông như một chiếc yết hầu” khiến cho dòng nước cần xoáy vào “ruột đất” mà lại chảy. Tín đồ ngồi đò qua đây đang giữa trưa ngày hè cũng thấy lạnh. Để rồi lúc long sông chợt ngột lộ diện lại chế tạo ra thành phần đông mặt ghềnh hang cây số, lúc nào thì cũng ầm ào, náo đụng như trong cơn bão tố “Hàng cây số, nước xô đá, đá xô sóng, cuồn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm”.
Những cái hút nước nằm rải rác xung quanh sông Đà, mỗi xoáy nước là 1 trong những cạm bẫy nguy nan chết người. Sức khỏe ghê kinh của dòng nước xoáy được bên văn lột tả bằng một loạt hình hình ảnh so sánh cùng các thủ thuật của điện ảnh. Đây là hình ảnh của một phi thuyền không may bị xoáy nước hút tụt xuống lòng sông “Thuyền trồng ngay cây chuối ngược rồi vụt biến chuyển đi, bị dìm và đi ngầm xuống lòng sông, mang lại mươi phút sau bắt đầu thấy tan xác ngơi nghỉ khuỷnh sông dưới”. Nhưng dữ dội nhất vẫn là thác đá sông Đà. Tự xa nó đã ăn hiếp doạ người lái đò bởi những âm nhạc cuồng nộ như tiếng cả ngàn con trâu mộng sẽ gầm thét thân rừng tre nứa nổ lửa “Rừng lửa thuộc gầm thét với lũ trâu domain authority cháy bùng bùng”. Đến gần đang thấy nó bừng ra “cả một chân trời đá” mà lại mặt đứa làm sao trông cũng nhăn nhúm, méo mó, hung tợn.
Bãi đá ngầm được nhà văn mô tả như một thạch trận dàn bày công phu, khéo léo với cha trùng vây kiên cố. Mỗi trùng vây được thần sông thần đá “thiết kế” theo một sơ thứ riêng, giao phó cho trọng trách riêng. Hàng tiền vệ có trách nhiệm lừa dụ chiến thuyền vào sâu thạch trận nên có thể có hai tảng đá canh cửa “trông như thể sơ hở”. đường giữa đang đón tiến công trực diện trong những lúc tuyến đầu vòng lại tiến công khuýp quật vu hồi”. đường đá cuối cùng kiên quyết nhất gồm những “boong ke chìm với những pháo đài đá nổi” đã tiêu diệt chiến thuyền cùng tất cả thuyền trưởng với thuỷ thủ trường hợp nó lọt khỏi nhì vòng vây trước… Bằng khối hệ thống từ ngữ, hình hình ảnh nhân hoá phong phú, độc đáo, Nguyễn Tuân đã khiến cho sông Đà hiện lên như một loại thuỷ quái khổng lồ “độc dữ cùng nham hiểm”.
Nhà văn chọn điểm quan sát từ trên cao để thu lấy vóc dáng mềm mịn và mượt mà của mẫu sông như 1 áng tóc mun “dài ngàn ngàn, vạn vạn sải”. Áng tóc mây ấy được miêu tả bằng một thứ ngữ điệu văn xuôi giàu cả chất thơ, chất nhạc, hóa học họa “Con sông Đà tuôn dài, tuôn lâu năm như một áng tóc trữ tình, đầu tóc chân tóc ẩn hiện tại trong mây trời tây bắc bung nở hoa Ban, hoa Gạo mon hai với cuồn cuộn mù sương núi mèo đốt nương xuân”. Từ bỏ đỉnh trời Tây Bắc, mái tóc lịch sử một thời sông Đà nối liền những khoảng không gian mênh mông của khu đất nước…
Mặt nước sông Đà cũng được tái hiện nay với vẻ đẹp nhất riêng. Nguyễn Tuân khẳng định rằng nước Đà Giang chưa lúc nào đen “như thực dân Pháp vẫn đè ngửa con sông ra đổ mực tây vào mà điện thoại tư vấn bằng một cái tên Tây lếu láo lếu”. Trái lại, nước sông Đà vào mùa xuân trong trẻo xanh một dòng “xanh ngọc bích”, chứ không hề xanh màu xanh lá cây canh hến của sông Gâm, sông Lô. Mùa hạ mẫu phù sa lại “lừ lừ chín đỏ” xuôi với bùi đắp cho 1 dải đồng bằng. Các quãng nước sông Đà chìm ngập trong “nắng Đường thi” và dập cánh chuồn chuồn bươm bướm – rất đẹp tới mức khiến người ta mong nổi hứng đề thơ vào sông nước.
Đẹp nhất có lẽ rằng vẫn là đều triền sông yên ổn vắng, sơ khai như thời chi phí sử, như “nỗi niềm cổ tích xưa”. Quang cảnh nơi đây dường chưa từng đổi thay từ thuở khai thiên lập địa cho tới giờ. Thuyền trôi qua gần như quãng sông này như thể lạc vào một quả đât thần tiên nhưng mà tịnh ko một trơn người. Cỏ gianh đồi núi sẽ ra đa số nõn búp. Một lũ hươu cúi đầu ngốn búp cỏ gianh đẫm sương đêm… Đàn cá dầm xanh quẫy vọt lên khía cạnh sông bụng white như bạc rơi thoi. Sông Đà thơ mộng, tình tứ, gợi lên trong thâm tâm người xúc cảm đằm đằm, êm ấm như được chạm mặt lại rứa nhân sau bao ngày xa cách.
Người lái đò sông Đà là một áng văn đẹp được làm nên từ bỏ tình yêu giang sơn say đắm, khẩn thiết của một bé người muốn dùng văn hoa để ca ngợi vẻ đẹp kì vĩ, hào hùng, vừa trữ tình mộng mơ của thiên nhiên. Chiến thắng còn cho thấy thêm công phu lao động nặng nề nhọc, cùng sự tài hoa thông thái của bạn nghệ sĩ Nguyễn Tuân trong việc dùng chữ nghĩa để tái tạo các kì công của chế tác hoá. Với tài năng này, cống phẩm của ông hẳn vẫn mãi còn “vang láng ” trong lòng hồn độc giả.
2. Phân tích hình tượng dòng sông Đà
Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn tài ba và uyên bác. Trước cách mạng mon 8, ông đi tìm vẻ rất đẹp của “một thời vang bong”. Sau giải pháp mạng mon 8, ta nhận thấy diện mạo của một đơn vị văn Nguyễn Tuân new mẻ, mơ ước được hoà nhập với giang sơn và cuộc đời. Ông cho tới miền tây bắc rộng lớn, xa xôi không những để thoả mãn dòng thú tìm đến miền đất lạ cho thoả niềm ước mong “Xê dịch” mà chủ yếu để kiếm tìm kiếm hóa học vàng của vạn vật thiên nhiên và ở trọng điểm hồn của tín đồ lao động, hành động trên miền non nước hùng vĩ cùng thơ mộng đó. “Người lái đò sông Đà” là 1 áng văn vào tập tuỳ cây viết sông Đà (1960). Trong tác phẩm, hình tượng dòng sông Đà hiện lên vô cùng hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng khá trữ tình cùng lãng mạn.
Cảnh đá bên bờ sông “Dựng vách thành”, phía thượng nguồn “chẹt lòng sông như một cái yết hầu” khiến cho dòng nước phải xoáy vào “ruột đất” mà lại chảy. Fan ngồi đò qua đây đang giữa trưa mùa hè cũng thấy lạnh. Để rồi khi long sông bất chợt ngột xuất hiện thêm lại chế tạo thành đông đảo mặt ghềnh hang cây số, lúc nào thì cũng ầm ào, náo cồn như trong cơn bão tố “Hàng cây số, nước xô đá, đá xô sóng, cuồn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm”.
Những cái hút nước ở rải rác xung quanh sông Đà, mỗi xoáy nước là một cạm bẫy gian nguy chết người. Sức khỏe ghê ghê của dòng nước xoáy được công ty văn lột tả bằng hàng loạt hình hình ảnh so sánh với các thủ pháp của năng lượng điện ảnh. Đây là hình hình ảnh của một phi thuyền không may bị xoáy nước hút tụt xuống lòng sông “Thuyền trồng ngay cây chuối ngược rồi vụt đổi thay đi, bị dìm với đi ngầm xuống lòng sông, mang lại mươi phút sau mới thấy tan xác sinh hoạt khuỷnh sông dưới”. Nhưng dữ dội nhất vẫn chính là thác đá sông Đà. Từ xa nó đã ăn hiếp doạ người điều khiển đò bởi những âm nhạc cuồng nộ như tiếng cả nghìn con trâu mộng đang gầm thét giữa rừng tre nứa nổ lửa “Rừng lửa cùng gầm thét với lũ trâu domain authority cháy bùng bùng”. Đến gần đang thấy nó bừng ra “cả một chân mây đá” mà mặt đứa làm sao trông cũng nhăn nhúm, méo mó, hung tợn.
Bãi đá ngầm được đơn vị văn diễn đạt như một thạch trận dàn bày công phu, khéo léo với bố trùng vây kiên cố. Từng trùng vây được thần sông thần đá “thiết kế” theo một sơ đồ gia dụng riêng, phó thác cho nhiệm vụ riêng. Hàng tiền vệ có trọng trách lừa dụ chiến thuyền vào sâu thạch trận nên chỉ có nhị tảng đá canh cửa ngõ “trông như là sơ hở”. đường giữa sẽ đón đánh trực diện trong những lúc tuyến đầu vòng lại đánh khuýp quật vu hồi”. Tuyến đường đá ở đầu cuối kiên quyết nhất bao gồm những “boong ke chìm và những pháo đài đá nổi” đã tiêu diệt phi thuyền cùng toàn bộ thuyền trưởng cùng thuỷ thủ nếu nó lọt khỏi hai vòng vây trước… Bằng hệ thống từ ngữ, hình hình ảnh nhân hoá phong phú, độc đáo, Nguyễn Tuân đã khiến sông Đà hiện hữu như một loài thuỷ quái kếch xù “độc dữ với nham hiểm”.
Nhà văn lựa chọn điểm quan sát từ trên cao nhằm thu đem vóc dáng thướt tha của mẫu sông như 1 áng tóc mun “dài ngàn ngàn, vạn vạn sải”. Áng tóc mây ấy được biểu đạt bằng một thứ ngôn ngữ văn xuôi nhiều cả chất thơ, hóa học nhạc, chất họa “Con sông Đà tuôn dài, tuôn lâu năm như một áng tóc trữ tình, đầu tóc chân tóc ẩn hiện tại trong mây trời tây bắc bung nở hoa Ban, hoa Gạo mon hai với cuồn cuộn mù sương núi mèo đốt nương xuân”. Từ đỉnh trời Tây Bắc, mái tóc lịch sử một thời sông Đà gắn sát những không gian gian bát ngát của khu đất nước…
Mặt nước sông Đà cũng khá được tái hiện với vẻ đẹp mắt riêng. Nguyễn Tuân khẳng định rằng nước Đà Giang chưa khi nào đen “như thực dân Pháp đang đè ngửa dòng sông ra đổ mực tây vào mà gọi bằng một cái tên Tây lếu lếu”. Trái lại, nước sông Đà vào ngày xuân trong trẻo xanh một dòng “xanh ngọc bích”, chứ không hề xanh greed color canh hến của sông Gâm, sông Lô. Mùa hạ chiếc phù sa lại “lừ lừ chín đỏ” xuôi cùng bùi đắp cho một dải đồng bằng. Các quãng nước sông Đà chìm ngập trong “nắng Đường thi” và dập cánh chuồn chuồn bươm bướm – rất đẹp tới mức khiến người ta mong mỏi nổi hứng đề thơ vào sông nước.
Đẹp nhất chắc hẳn rằng vẫn là phần đa triền sông yên ổn vắng, sơ khai như thời tiền sử, như “nỗi niềm cổ tích xưa”. Khung cảnh nơi đây dường chưa từng đổi thay từ thuở khai thiên lập địa tới giờ. Thuyền trôi qua mọi quãng sông này như thể lạc vào một nhân loại thần tiên nhưng mà tịnh không một nhẵn người. Cỏ gianh đồi núi vẫn ra phần lớn nõn búp. Một lũ hươu cúi đầu ngốn búp cỏ gianh đẫm sương đêm… Đàn cá dầm xanh quẫy vọt lên phương diện sông bụng trắng như bạc tình rơi thoi. Sông Đà thơ mộng, tình tứ, gợi lên trong tâm người xúc cảm đằm đằm, ấm cúng như được gặp mặt lại núm nhân sau bao ngày xa cách.
Xem thêm: Ống Thép Sch40 Là Gì ? Ống Thép Sch20, Sch40, Sch80 Là Gì? Ống Thép Sch40 Là Gì
Người lái đò sông Đà là 1 trong những áng văn đẹp được gia công nên trường đoản cú tình yêu giang sơn say đắm, thiết tha của một nhỏ người hy vọng dùng văn chương để mệnh danh vẻ đẹp nhất kì vĩ, hào hùng, vừa trữ tình thơ mộng của thiên nhiên. Thành phầm còn cho thấy công phu lao động nặng nề nhọc, cùng với sự tài hoa thông thái của bạn nghệ sĩ Nguyễn Tuân trong bài toán dùng chữ nghĩa để tái tạo rất nhiều kì công của sinh sản hoá. Với khả năng này, công trình của ông hẳn sẽ mãi còn “vang bóng ” trong tâm hồn độc giả.