Đề bài: phân tích văn bản “Nói cùng với con” của Y Phương.
Bạn đang xem: Dàn bài nói với con
A/ Dàn ý cụ thể
1. Mở bài: giới thiệu vài nét về tác giả và tác phẩm:– Y Phương thương hiệu thật là hứa hẹn Vĩnh Sước, công ty thơ dân tộc bản địa Tày, quê ở thị xã Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng.
– Ông nhập ngũ năm 1968, mang lại năm 1981 đưa ngành về công tác tại Sở văn hóa truyền thống Thông tin Cao Bằng.
– chủ tịch Hội Văn học tập nghệ Cao Bằng.
– Thơ Y Phương Văn đậm đà bạn dạng sắc dân tộc, phản chiếu đời sống tinh thần nhiều mẫu mã của đồng bào vùng cao Việt Bắc
– bài xích thơ ”Nói với con” mô tả tình thân thương và ước nguyện tha thiết của các bậc phụ vương mẹ, mong những con nối tiếp xứng đáng cùng phát huy truyền thống giỏi đẹp của quê hương.
2. Thân bài:
– bé lớn lên trong tình yêu thương, nâng đỡ của thân phụ mẹ, trong cuộc sống cần lao của quê hương:
+ Tình ngọt ngào của cha mẹ đối với con cái là thâm thúy và vô hạn, diễn đạt qua hình hình ảnh giản dị cùng cách biểu đạt mộc mạc:
”Chân buộc phải bước cho tới cha
Chân trái đặt chân vào mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai đặt chân đến tiếng cười”
+ thiên nhiên đẹp đẽ, cuộc sống đời thường cần lao của con người quê hương đóng góp thêm phần tạo yêu cầu đời sinh sống tinh thần nhiều mẫu mã cho con, nuôi dưỡng con buộc phải vóc hình:
“Rừng đến hoa
Con đường cho đa số tấm lòng
Người đồng bản thân yêu lắm nhỏ ơi
Đan lờ thiết lập nan hoa
Vách bên ken câu hát”
– Ước nguyện thiết tha của người phụ thân đối với con:
+ mong muốn con tầm thường thủy cùng với quê hương, đồng ý và vượt qua phần đa gian nan, thử thách bằng ý chí và ý thức vững chắc:
”Dẫu làm sao thì phụ vương vẫn muốn
Sống bên trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo rất nhọc”
+ mong muốn con sống xứng đáng với truyền thống xuất sắc đẹp của dân tộc:
”Người đồng bản thân thô sơ domain authority thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
Người đồng bản thân tự đục đá kê cao quê hương”
3. Kết bài:
– bài thơ thể hiện được điều tận tâm nhất nhưng người thân phụ muốn nói với con.Đó đó là lòng từ hào cùng với sức sống bền bỉ, mạnh mẽ, cùng với truyền thống xuất sắc đẹp của dân tộc, quê hương và niềm tin bền vững khi bước vào đời.
– Qua bài bác thơ ”nói với con”, tín đồ đọc rung cồn trước tình cảm cha con thắm thiết và tình yêu quê hương sâu nặng của nhà thơ.
B/ Sơ đồ tứ duy

C/ bài văn chủng loại
Phân tích bài thơ Nói với con– mẫu mã 1
Tình cảm gia đình là một nguồn cảm giác bất tận so với các thi sĩ, cầm nhưng đa số các bài bác thơ lúc viết về đề tài tình cảm gia đình đều nói tới tình chủng loại tử. Các tác phẩm về tình cha con thì có lẽ rằng khá ít. Bài bác thơ “Nói với con” của Y Phương là 1 giữa những tác phẩm đó. Với giọng điệu thổ cẩm ngọt ngào, bài thơ mượn lời người cha nói với nhỏ về tình dịu dàng của bố mẹ ,sự đùm quấn của quê nhà với nhỏ để ngợi ca truyền thống nghĩa tình, sức sống khỏe mạnh của người dân tộc miền núi.
Ra đời năm 1980, bài xích thơ như là những tiếng nói xuất vạc từ tấm lòng cha, tiềm ẩn đầy yêu thương với sự ấm áp, bộc lộ tình cảm mái ấm gia đình êm ấm, tình quê hương tha thiết, mang đậm màu dân tộc miền núi vào từng câu chữ. Bài thơ đi từ bỏ tình cảm gia đình rồi mới mở rộng và nâng cấp thành tình yêu quê hương, đất nước. Từ hầu hết kỷ niệm ngay gần gũi, thêm bó tốt nhất với mỗi con bạn và nâng lên thành lẽ sinh sống chung. Bài thơ mở màn với size cảnh mái ấm gia đình ấm cúng, đầy ắp niềm vui:
“Chân cần bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một cách chạm giờ nói
Hai đặt chân đến tiếng cười”
Khung cảnh ấy đẹp như vẽ, một căn hộ có bà mẹ có phụ thân và con niềm hạnh phúc vì được sống niềm hạnh phúc trong tình thương thương. Bằng ý thơ đối ứng hình hình ảnh đứa trẻ con ngây thơ chập chững tập đi, ngọng nghịu tập nói trong vòng tay thương yêu, chăm lo của bố mẹ hiện lên thật rõ nét. Không khí của một mái ấm gia đình ấm êm, niềm hạnh phúc được diễn tả bằng phương pháp sử dụng hình ảnh thực và ráng thể. Thân phụ như dang tay đậy chở từng bước một đi lẫm chẫm của con, cha lo ngại sợ bé vấp ngã. Từng bước một đi của bé đều có phụ huynh ở mặt dìu dắt, mỗi tiếng cười, giờ nói mọi có bố mẹ ở mặt khuyến khích. Điệp ngữ “Bước tới” diễn đạt niềm vui vẻ và đầy từ hào của thân phụ khi thấy nhỏ đang to lên. Không chỉ có có gia đình, nhỏ còn lớn lên, trưởng thành và cứng cáp trong cuộc sống lao động, trong quê nhà thơ mộng cùng tình quê hương sâu nặng:
“Người đồng bản thân yêu lắm nhỏ ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách bên ken câu hát
Rừng mang đến hoa
Con mặt đường cho đông đảo tấm lòng
Cha bà mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp độc nhất trên đời”
Người phụ vương tự hào về những người cùng sinh sống trên miếng đất quê hương đã nuôi dưỡng cho bé mình phải vóc phải hình với đã bật lên câu “Người đồng mình yêu lắm nhỏ ơi”. Cuộc sống lao động vui vẻ và chịu khó của “người đồng mình” được gợi lên qua các hình ảnh đẹp “Đan lờ cài đặt nan hoa”, “vách nhà ken câu hát” một giải pháp thật rõ ràng và sinh động. Đồng thời những động từ bỏ “đan”, “cài” và “ken” vừa biểu đạt động tác lao động rứa thể, vừa nói lên sự gắn thêm bó, vấn vít trong lao rượu cồn của “người đồng mình”.
Lao động tuy vất vả nhưng cuộc sống đời thường của “người đồng mình”tươi vui, nhưng mà rất và lắng đọng . Các bước tuy nặng nhọc, vất vả tuy thế “ bạn đồng mình” luôn luôn lạc quan, hân hoan “hát”, “cài nan hoa”. Tất cả những hình ảnh ấy vừa thể hiện vẻ rất đẹp cao qúy của “người đồng mình” vừa thông báo con phải ghi nhận yêu thương, quý trọng “người đồng mình” vị họ đã cho con tình yêu thương thương, bảo bọc nhỏ lớn khôn.Thiên nhiên quê nhà cũng thiệt đẹp, luôn dành riêng cho con mọi gì tinh túy nhất. “Rừng” và “con đường” là bóng hình của quê hương luôn dang rộng vòng tay đang được người sáng tác nhân hóa, dạy cho con biết rằng núi rừng quê hương, vạn vật thiên nhiên đã chở che, nuôi chăm sóc con bạn về cả tâm hồn cùng lối sống. Con đã mập lên trong nghĩa tình của quê hương như thế. Qua rất nhiều câu thơ vừa tả chân lại vừa đậm màu trữ tình, cha mong con hiểu phần đông tình cảm cội nguồn đã sinh dưỡng bé ,để nhỏ yêu cuộc sống đời thường hơn . Nhìn con khôn lớn, suy ngẫm về chung thủy làng bản quê nhà, nhà thơ sẽ nghĩ về cội nguồn hạnh phúc, “ngày thứ nhất đẹp tuyệt nhất trên đời” và cho bé biết chính quê nhà đã chế tác cho bố mẹ cuộc sống hạnh phúc, mạnh khỏe mẽ, bền lâu.
Xem thêm: Tại Sao Sử Cũ Gọi Giai Đoạn Lịch Sử Nước Ta Từ Năm 179 Tcn Đến Thế Kỉ X Là Thời Bắc Thuộc
Dặn dò bé về quê hương, về “đồng mình”, thân phụ càng ý muốn con đề nghị khắc cốt ghi xương nơi mình đã sống ,đã trưởng thành. Không chỉ là gọi cho nhỏ về mối cung cấp sinh dưỡng, phụ thân còn nói với bé về phần nhiều đức tính cao đẹp mắt của “người đồng mình”:
“Người đồng mình thương lắm nhỏ ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn”
“Người đồng mình” không chỉ là tình nghĩa với tài hoa mà còn có bao phẩm chất tốt đẹp, “thương lắm bé ơi”. Vào bao gian khổ, khó khăn thử thách, bao niềm vui, nỗi ảm đạm trong cuộc sống trải lâu năm theo năm tháng, “người đồng mình” vẫn rèn luyện , nung đúc chí khí, rèn luyện bản thân. Câu thơ bốn chữ, đối nhau như tục ngữ, đúc kết một cách biểu hiện một phương châm xử sự cao quý. đem chiều “cao” của trời, chiều “xa” của đất để “ đo nỗi buồn”, nhằm “ nuôi chí lớn”.
Câu thơ diễn tả một khả năng sống cao đẹp của tín đồ dân miền núi, của con người việt Nam. Lời tâm tình của người cha nói với con cũng là lời khuyên răn con phải ghi nhận trân trọng mảnh đất quê hương, chỗ mình sinh ra và khủng lên. Người phụ vương tự hào về “người đồng mình” sinh sống vất vả và to gan mẽ, phóng khoáng, đính thêm bó sâu nặng nề với quê nhà dẫu cực nhọc, đói nghèo. Người phụ thân mong nhỏ chung thuỷ với quê hương, biết đồng ý và quá qua gian truân thử thách bởi ý chí, bằng ý thức vững vàng: