L>Truyen: Chữ tín đồ Tử phạm nhân - Nguyễn Tuân
Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng cam kết / RegisterTên Truyện người sáng tác Truyện giỏi Tác Giả
VietSingle - tra cứu BạnChat - Trò ChuyệnHát KaraokeXem Phim VideoNghe Nhạc MusicNấu ĂnTruyện và ThơTừ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện học tập Trò
Truyện tìm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
Truyện Ngắn » Chữ tín đồ Tử Tù
Tác Giả: Nguyễn Tuân
Nhận được phiến trát của đánh Hưng Tuyên đốc cỗ đường, viên quan tiền coi ngục quay lại hỏi thầy thơ lại giúp việc trong đề lao: - Này, thầy bát, cứ công văn này, thì họ sắp cảm nhận sáu tên tội phạm án chém. Trong đó, tôi phân biệt tên fan đứng đầu đàn phản nghịch là Huấn Cao. Tôi nghe ngờ ngợ. Huấn Cao ! tuyệt là cái bạn mà vùng tỉnh sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và vô cùng đẹp kia không? Thầy thơ lại xin phép phát âm công văn. - Dạ, bẩm chính y đó. Dạ, bẩm tất cả chuyện chi vậy? - Không, tôi nghe tên thân quen quen với thấy không ít người nhắc nhỏm đến mẫu danh kia luôn, thì tôi cũng hỏi thay thôi. Thôi, mang lại thầy lui. À, tuy nhiên mà thong thả. Thầy bảo ngục tốt nó dọn dẹp lại cái phòng cuối cùng. Có câu hỏi dùng đến. Thầy liệu cái phòng giam đó có cầm giữ nổi một tên tù tất cả tiếng là nguy hại không? Thầy bao gồm nghe thấy bạn ta đồn Huấn Cao, ngoài cái tài viết chữ tốt, lại còn tồn tại tài bẻ khóa và vượt lao tù nữa không? - Dạ bẩm, cầm ra y văn võ đều tài giỏi cả. Chà chà ! - Ờ, cũng gần như vậy. Sao thầy lại chặc lưỡi? - Tôi thấy phần nhiều người tài giỏi thế mà đi làm giặc thì đáng bi thiết lắm. Dạ bẩm, trả thử tôi là đao phủ, bắt buộc chém những người dân như vậy, tôi nghĩ mà thấy tiêng tiếc. - Chuyện triều đình quốc gia, chúng ta biết gì mà thảo luận cho thêm lời. Nhỡ ra lại vạ mồm thì khốn. Thôi, thầy lui về cơ mà trông nom việc dưới trại giam. Mai, chúng ta phải dậy sớm để cho có mặt ở cửa ngõ trại trước khi lính tỉnh trao tù cho doanh nghiệp lĩnh nhận. Ðêm nay, thầy bước đầu lấy thêm quân nhân canh. Mỗi chòi canh, các đặt nhì lính. Chòi nào vứt canh, hễ mỗi vọng canh ngủ quên không đánh kiểng tấn công mõ, thầy ghi nhớ biên cho rõ, cho đúng nhằm mai tôi vạc nặng. Chớ tất cả cho mấy thằng thập nó đánh bội nghĩa nghe ! Thầy thơ lại rút mẫu hèo hoa ở giá bán gươm, phe phẩy roi, đi xuống phía trại giam tối om. Khu vực góc cái án thư cũ đã nhạt màu vàng son, một cây đèn đế leo teo rọi vào một khuôn mặt nghĩ ngợi. Lao tù quan băn khoăn ngồi bóp thái dương. Giờ đồng hồ trống thành bao phủ gần đấy đã bắt đầu thu không. Trên tứ chòi canh, ngục giỏi cũng ban đầu điểm vào mẫu quạnh quẽ của trời tối mịt, hầu như tiếng kiểng cùng mõ số đông đặn thưa thớt. Lướt qua cái thăm thẳm của nội cỏ đẫm sương, vẳng xuất phát điểm từ 1 làng xa chuyển lại mấy giờ đồng hồ chó cắn ma. Vào khung cửa sổ có nhiều con tuy vậy kẻ phần nhiều nét black thẳng lên nền trời lốm đốm tinh tú, một ngôi sao sáng Hôm nhấp nháy như ý muốn trụt xuống vùng dưới chân trời không định. Giờ dội chó sủa ma, giờ đồng hồ trống thành phủ, giờ đồng hồ kiểng mõ canh nổi lên những nhiều. Từng ấy thanh âm phức hợp bay cao lần lên ngoài mặt khu đất tối, nâng đỡ lấy một ngôi sao chính vị ao ước từ biệt vũ trụ. Nơi góc án thư xoàn đã nhợt, son sẽ mờ, đĩa dầu sở bên trên cây đèn nến vợi lần mực dầu. Nhị ngọn bấc lép bép nổ, rụng tàn đèn xuống tập giấy bản đóng vệt son ty Niết. Viên quan coi ngục ngấc đầu, mang que hương khêu thêm một con bấc. Tía cái tim bấc được chụm nhau lại, cháy bùng khổng lồ lên, soi tỏ mặt fan ngồi đấy. Bạn ngồi đấy, đầu đang điểm hoa râm, râu đã ngả màu. Rất nhiều đường nhăn nheo của một bộ mặt tư lự, hiện nay đã mất tích hẳn. Ở đấy, giờ chỉ còn là mặt nước ao xuân, bởi lặng, kín đáo đáo với êm nhẹ. (*) Trong thực trạng đề lao, tín đồ ta sống bằng tàn nhẫn, bởi lừa lọc; tính cách dịu dàng và lòng biết giá chỉ người, biết trọng fan ngay của viên quan liêu coi ngục tù này là 1 trong thanh âm trong trẻo chen vào thân một bạn dạng đàn cơ mà nhạc hình thức đều lếu láo loạn xô bồ. Ông Trời nhiều khi hay nghịch ác lấy đầy ải những chiếc thuần khiết vào thân một gò cặn bã. Và những người dân có trọng tâm điền giỏi và thẳng thắn, lại phải ăn uống đời ở kiếp với lũ quay quắt. Lao tù quan lấy làm cho nghĩ ngợi về lời nói ban chiều của thầy thơ lại. " có lẽ lão chén này, cũng là một người hơi đây. Có lẽ hắn tương tự như mình, lựa chọn nhầm nghề mất rồi. Một kẻ biết kính mến khí phách, một kẻ biết tiếc, biết trọng người dân có tài, hẳn không phải là kẻ xấu hay là vô tình. Ta ao ước biệt đãi ông Huấn Cao, ta mong muốn cho ông ta đỡ cực trong số những ngày sau cùng còn lại, tuy thế chỉ sợ hãi tên bát phẩm thư lại này đem cáo giác với quan trên thì cực nhọc mà nghỉ ngơi yên. Ðể mai ta dò ý tứ hắn đợt tiếp nhữa xem sao rồi vẫn liệu ". Mau chóng hôm sau, bộ đội tỉnh dẫn mang lại cửa nhà đá sáu tên tù nhưng công văn chiều ngày hôm qua đã báo trước cho ngục quan thấu hiểu tên tuổi, xã xóm cùng tội hình. Sáu phạm nhân mang chung một mẫu gông lâu năm tám thước. Cái thang nhiều năm ấy để ngang bên trên sáu cỗ vai gầy. Mẫu thang gỗ lim nặng, đóng khung rước sáu chiếc cổ phiến loạn, nếu mang bắt lên mỏ cân, hoàn toàn có thể nặng cho bảy tám tạ. Thật là một chiếc gông xứng danh với tội án sáu người tử tù. Mộc thân gông có từ lâu và mồ hôi cổ những giọt mồ hôi tay kẻ nên đeo nó đã khóa lên một nước dầu quang bóng loáng. Gần như đoạn gông đang bóng thì loáng như có tín đồ đánh lá chuối khô. đông đảo đoạn ko bóng thì lại sỉn lại các chất ghét đen sánh. Trong khi chờ đón cửa lao tù mở rộng, Huấn Cao, mở đầu gông, cù cổ lại bảo mấy chúng ta đồng chí: - Rệp cắm tôi, đỏ cả cổ lên rồi. đề xuất rỗ gông đi. Sáu người đều quỳ cả xuống đất, nhì tay ôm lấy thành gông đầu cúi bao gồm cả phía trước. Một thương hiệu lính dẫn giải đùa một câu: - những người chả đề xuất tập nữa. Mai mốt bỏ ra đây sẽ có được người sành sõi dẫn các người ra làm cho trò sống pháp trường. Bấy tiếng tha hồ cơ mà tập. Vùng lên không ông lại phết mang đến mấy hèo bây giờ. Huấn Cao, rét lùng, chúc mũi gông nặng, khom bản thân thúc bạo dạn đầu thành gông xuống thềm đá tảng tấn công thuỳnh một cái. Then ngang chiếc gông bị lag mạnh, đập vào cổ năm bạn sau, làm họ nhăn mặt. Một trận mưa rệp đã làm nền đá xanh nhạt lấm tấm những điểm nâu đen. Cánh cửa đề lao mở rộng. Sáu người né bản thân tiến vào như một lũ thợ nề bình an khiêng chiếc thang gỗ để ngang trên vai. Trái với phong tục thừa nhận tù mọi ngày, hôm nay viên quan lại coi ngục quan sát sáu tên tù bắt đầu vào cùng với cặp mắt hiền lành. Lòng tránh nể, tuy nỗ lực giữ kín đáo mà đã và đang rõ thừa rồi. Lúc kiểm điểm phạm nhân, ngục tù quan lại còn có biệt nhỡn đối riêng rẽ với Huấn Cao. Lũ lính lấy làm lạ, những nhắc lại: - Bẩm thầy, thương hiệu ấy đó là thủ xướng. Xin thầy để chổ chính giữa cho. Hắn ngạo ngược và nguy khốn nhất vào bọn. Mấy tên lính, khi nói chữ "để tâm" có ý kể viên quan lại coi ngục tù còn mong chờ gì mà lại không giở đầy đủ mánh khóe hành hạ thường lệ ra. Lao tù quan ung dung: - Ta biết rồi, câu hỏi quan ta đã có phép nước. Những chú chớ những lời. đàn lính rãn cả ra, nhìn nhau cơ mà không hiểu. Sáu tên tử tù có không thể tinh được về thể hiện thái độ quản ngục. Trong cả nửa tháng, làm việc trong buồng tối, ông Huấn Cao vẫn thấy một người thơ lại tí hon gò, đem rượu đến cho bạn uống trước giờ nạp năng lượng bữa cơm tù. Mỗi khi dâng rượu, cùng với thức nhắm, tín đồ thơ lại lễ phép nói: " Thầy quản shop chúng tôi có ít quà mọn này biếu ngài dùng cho nóng bụng. Trong phòng đây, rét mướt lắm ". Ông Huấn Cao vẫn thản nhiên thừa nhận rượu và nạp năng lượng thịt, coi như đó là một việc vẫn làm trong dòng hứng sinh bình lúc không bị giam cầm. Rồi đến một hôm, cai quản ngục mở khóa cửa phòng kín, khép nép hỏi ông Huấn: - Ðối với những người như ngài, phép nước ngặt lắm. Tuy thế biết ngài là một trong người gồm nghĩa khí, tôi muốn châm chước ít nhiều. Miễn là ngài giữ bí mật cho. Sợ đến tai bầy tớ họ biết, thì phiền lụy riêng mang đến tôi nhiều lắm. Vậy ngài tất cả cần thêm gì nữa xin mang lại biết. Tôi sẽ cố gắng chu tất. (**) Ông đã vấn đáp quản ngục: - Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ ý muốn có một điều. Là công ty ngươi đừng để chân vào đây. Khi nói câu nhưng mà ông cố kỉnh ý làm ra khinh bạc bẽo đến điều, ông Huấn đã chờ một trận lôi đình báo oán và đều thủ đoạn hung ác của quan lao tù bị sỉ nhục. Ðến loại cảnh chết chém, ông còn chẳng hại nữa là phần đông trò tiểu nhân thị oách này. Lao tù quan đã tạo nên ông Huấn bực bản thân thêm, khi nghe hoàn thành câu trả lời, y chỉ lễ phép lui ra với 1 câu: " Xin lĩnh ý ". Cùng từ hôm ấy, cơm rượu lại vẫn mang đến đều đông đảo và có phần hậu hơn trước đây nữa; duy chỉ gồm y là không đặt chân vào buồng giam ông Huấn. Ông Huấn càng không thể tinh được nữa: năm bạn bè bạn của ông cũng đa số được biệt đãi như thế cả. Có rất nhiều đêm, ngoài vấn đề nghĩ đến chí to không thành, ông Huấn Cao còn phải bận tâm nghĩ tới việc tươm tất của cai quản ngục. " giỏi là hắn ước ao dò tới các điều bí mật của ta? ". " Không, chưa hẳn thế, vì bao nhiêu điều quan liêu trọng, ta đang khai bên ty Niết cả rồi. Ta đã nhận được cả. Lời cung ta ký rồi. Còn tồn tại gì nữa cơ mà dò nếm nếm thêm bận ". Vào đề lao, hôm sớm của tử tù ngóng phút cuối cùng, quả như lời thơ xưa, vẫn đằng đẵng như ngàn năm nghỉ ngơi ngoài. Viên quản ngục, không lấy làm oán thù cách biểu hiện khinh bạc bẽo của ông Huấn. Y cũng quá hiểu những người chọc trời quấy nước, cho trên đầu tín đồ ta, tín đồ ta cũng còn chẳng biết bao gồm ai nữa, huống bỏ ra cái lắp thêm mình chỉ là một trong những kẻ tè lại giữ tù. Quản lí ngục chỉ mong sao mỏi một ngày rất cách đây không lâu ông Huấn sẽ dịu giảm tính nết lại, thì y sẽ nhờ ông viết, ông viết cho...cho mấy chữ trên chục vuông lụa trắng đã download sẵn cùng can lại kia. Gắng là y mãn nguyện. Biết đọc vỡ nghĩa sách thánh hiền, từ đông đảo ngày nào, mẫu sở nguyện của viên quan lại coi ngục này là bao gồm một ngày tê được treo ở nhà riêng mình một song câu đối vị tay ông Huấn Cao viết. Chữ ông Huấn Cao rất đẹp lắm, vuông lắm. Tính ông vốn khoảnh, trừ địa điểm tri kỷ, ông ít chịu đựng cho chữ. đã đạt được chữ ông Huấn mà treo, là bao gồm một đồ báu bên trên đời. Viên quản lao tù khổ trung tâm nhất là có một ông Huấn Cao trong tay mình, dưới quyền mình mà băn khoăn làm núm nào nhưng xin được chữ. Không gan góc giáp lại khía cạnh một tín đồ cách xa y các quá, y chỉ lo mai mốt trên đây ông Huấn bị hành hình mà không kịp xin được mấy chữ, thì hối hận suốt đời nữa. 1 trong các buổi chiều lạnh, viên quản ngục tái nhợt người đi sau khi tiếp hiểu công văn. Quan tiền Hình bộ Thượng thư trong gớm bắt giải ông Huấn Cao và những bạn bạn bè ông vào kinh. Pháp trường lập sinh sống trong ấy kia. Ngày mai, tinh mơ, sẽ sở hữu người đến giải tội nhân đi. Viên quản lao tù vốn vẫn tin được thầy thơ lại, cho bộ đội gọi lên, nói rõ trung tâm sự mình. Thầy thơ lại cảm đụng nghe kết thúc chuyện, nói: " Dạ xin ngài cứ lặng tâm, đã bao gồm tôi " Rồi chạy tức thì xuống phía trại giam ông Huấn, đấm cửa buồng giam, hớt hơ hơ hải kể cho tử tầy nghe rõ nỗi lòng quản lí ngục, và ngập chấm dứt báo luôn luôn cho ông Huấn biết việc về Kinh chịu án tử hình. Ông Huấn Cao lặng nghĩ một lúc rồi mỉm cười: " Về bảo nhà ngươi, tối nay, thời điểm nào lính canh trại về nghỉ, thì lấy lụa, mực, cây viết và một bó đuốc xuống trên đây rồi ta mang đến chữ. Chữ thì quý thực. Ta độc nhất vô nhị sinh không bởi vì vàng ngọc hay quyền thế mà đề nghị ép mình viết câu đối bao giờ. đời ta cũng mới viết bao gồm hai cỗ tứ bình cùng một bức trung mặt đường cho cha người đồng bọn của ta thôi. Ta cảm chiếc tấm lòng biệt nhỡn liên tài của các người. Làm sao ta bao gồm biết đâu một bạn như thầy quản đây và lại có số đông sở thích cao thâm như vậy. Thiếu chút nữa, ta sẽ phụ mất một lớp lòng trong dương gian ". Ðêm hôm ấy, thời gian trại giam thức giấc Sơn chỉ từ vẳng có tiếng mõ trên vọng canh, một cảnh tượng xưa nay trước đó chưa từng có, đã bày ra trong một buồng về tối chật hẹp, độ ẩm ướt, tường đầy mạng nhện rác rưởi tổ rệp, đất bừa bến bãi phân con chuột phân gián. Vào một không khí khói tỏa như vụ cháy nhà, tia nắng đỏ rực của một bó đuốc tẩm dầu rọi lên tía cái đầu tín đồ đang chú ý trên một tấm lụa bạch còn khái quát lần hồ. Sương bốc lan cay mắt, chúng ta dụi mắt lia lịa. Một người tù cổ treo gông, chân vướng xiềng, vẫn dậm tô nét chữ bên trên tấm lụa trắng sạch căng phẳng trên mảnh ván. Tín đồ tù viết hoàn thành một chữ, viên quản ngục lại cấp khúm núm cất những đồng xu tiền kẽm khắc ghi ô chữ bỏ lên phiến lụa óng. Và loại thầy thơ lại bé gò, thì run run bưng chậu mực. Thay cây bút con, đề chấm dứt lạc khoản, ông Huấn Cao thở dài, đau buồn đỡ viên quan ngục đứng thẳng người dậy và đĩnh đạc bảo: - Ở đây lẫn lộn. Ta khuyên răn thầy Quản đề xuất thay vùng ở đi. địa điểm này chưa phải là nơi để treo một bức lụa white trẻo với đa số nét chữ vuông vắn sáng chóe nó nói lên các chiếc hoài bão tung hoành của một đời con người. Thoi mực, thầy thiết lập ở đâu tốt và thơm quá. Thầy gồm thấy mùi thơm ở chậu mực bốc lên không?...Tôi bảo thực đấy: thầy cai quản nên tìm tới nhà quê nhưng mà ở đã, thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã, rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ. Ở đây, cực nhọc giữ thiên lương cho lành vững với rồi cũng đến tèm lem mất loại đời hiền lành đi. Lửa đóm cháy rừng rực, lửa rụng xuống nền đất ẩm phòng giam, tàn lửa tắt nghe xèo xèo. Bố người chú ý bức châm, rồi lại nhìn nhau. Ngục quan cảm động, vái fan tù một vái, chắp tay nói một câu mà làn nước mắt rỉ vào kẽ miệng khiến cho nghẹn ngào: " Kẻ mê muội này xin bái lĩnh ".


Bạn đang xem: Bài chữ người tử tù


Xem thêm: Thuyết Minh Về Con Trâu Ở Làng Quê Việt Nam Có Sử Dụng Biện Pháp Nghệ Thuật

(*) kiểm chú ý thời pháp thuộc bỏ lỡ bảy cái chưa tỉm ra được. (**) kiểm săn sóc thời pháp thuộc bỏ lỡ sáu loại chưa tỉm ra được."Kết Thúc (END)
Nguyễn Tuân
» Chữ người Tử Tù
» bát Trà trong Sương Sớm
» Đánh Thơ
» bên trên Đỉnh Non Tản
» các cái Ấm Đất
» Báo oán ( Khoa Thi cuối cùng )
» Bữa Rượu Máu
» Thả Thơ
» Ném cây viết Chì
» Phở
» hương Cuội
» Một Cảnh Thu Muộn
» Xác Ngọc Lam
» Ngôi Mã Cũ
» Khoa Thi Cuối Cùng
Những Truyện Ngắn Khác
» tiệm Chú Mùi
» Chữ người Tử Tù
» cha Chồng
» bên Bờ Biển
» người Thứ 79
» cho Anh yêu Em Cả Đời Này Nhé! Xin Em
» bát Trà vào Sương Sớm
» Bông Hồng Vàng
» Xuân Phương Shop